Sau khi gặp Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni thành
đạo, Ngài thuyết pháp ở vườn Lộc Uyển xong, lần lần đi truyền giáo các nơi, rồi
thuận đường hành hóa Ðức Phật đến nước Ca Tỳ La Vệ.
Ðược tin trước, vua Tịnh Phạn cảm mừng vô
hạn, rồi tất cả Hoàng gia cũng như toàn dân Ấn Ðộ đều sửa soạn rước Phật trong
niềm hân hoan đặc biệt.
Từ khi vượt thành xuất gia, cho đến ngày
thành đạo, thấm thoát hơn hai mươi năm, hôm nay Ngài trở về, với một tấm cà sa,
một bình bát đất, Ðức Phật khoan thai để chân lên đất nước thân yêu. Ðức độ từ
bi của Phật cảm thông cả ngọn cỏ ngàn cây, nên Ngài đặt chân đến đâu thì hoa lá
tươi thêm cây cối xanh tốt. Còn từng rừng người, từng loạt sóng người đã
nấc lên vì cảm động trong lúc người đi ngang qua.
Thế là chiều hôm đó, vua Tịnh Phạn thỉnh Phật
thuyết pháp tại Hoàng cung. Ngài ngự trên pháp tọa cao, dung nghi đĩnh
đạc, hào quang của Phật chiếu tỏa một màu sáng dịu.
Khi ấy vua Tịnh Phạn liền đứng dậy đến trước
Phật đảnh lễ rồi bạch:
- Kính cẩn bạch đấng Vô Thượng Sư! Tôi nay
già cả xin Ngài chỉ cho một phương pháp tu hành để được giải thoát các khổ lão,
bệnh, tử.
Ðức Phật bùi ngùi khi thấy Phụ Hoàng đầu bạc
da nhăn, chân bước run run. Than ôi, tất cả khí tượng hiên ngang của vị Ðế
vương oanh liệt lúc thiếu thời, nay còn đâu nữa. Thế Tôn thương xót, Ngài đứng
dậy đỡ Phụ hoàng ngồi xuống và ôn tồn bảo:
- Kính tâu Phụ hoàng, từ khi Tất Ðạt Ða xuất
gia cho tới ngày thành đạo, trên đường truyền giáo Pháp đệ A Nan thường bị
ngoại đạo phỉ báng: “Thầy ngươi bất hiếu, bạc tình, chúng ta không phục”.
- Kính tâu Phụ hoàng, ngoại đạo vô tri chỉ
thấy cái hiếu tầm thường cạn cợt, không biết Như Lai quyết đi tìm một món quà
vô giá để dâng Phụ hoàng và ban khắp chúng sanh, mà Da Du cũng có một phần
trong đó. Món quà vô giá chính là câu Phụ hoàng hỏi đấy.
- Kính tâu Phụ hoàng! Tất cả các pháp đều vô
thường, công danh như bọt, tình ái như mây, tuổi trẻ qua mau như làn điện chớp,
thế mà chúng sanh chỉ bám víu theo các pháp vô thường, mà quên cái thường còn
của mình là “Phật tánh”. Tâu Phụ hoàng, chúng sanh đều có Phật tánh, nên
ai cũng có thể phát triển khả năng thành Phật cả. Nhưng những phương pháp để
phát triển khả năng thành Phật có nhiều lối, song chỉ có Pháp môn niệm Phật là
thuận tiện và dễ dàng hơn hết. Như Lai khi thành Chánh giác đã dùng Phật
nhãn xem khắp thế giới trong mười phương, thì chỉ có thế giới “Cực Lạc” là an
vui hơn cả. Ðấng Chánh biến tri ở nước Cực Lạc hiệu là A Di Ðà từ kiếp xa xưa,
trong lúc tu nhân Ngài đả phát 48 lời nguyện, trong ấy có lời nguyện: “Nếu
chúng sanh trong tất cả mười phương, người nào phát tâm tin tưởng, phát chí tâm
niệm danh hiệu ta, người ấy khi lâm chung chắc chắn được vãng sanh, nếu không
như nguyện ta thề không thành Chánh giác”.
Tâu Phụ hoàng! “Cực Lạc” là một thế giới an
vui, chúng sanh về bên ấy chẳng những không còn bị khổ: già, bệnh, chết, oán
tắng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc… mà cũng không bao giờ thấy khổ, nghe khổ.
Cõi nước thanh tịnh đầy đủ trợ duyên để chúng sanh tu hành chóng được thành tựu
đạo quả.
Kính tâu Phụ hoàng! Thập phương Như Lai tu
hạnh thành Phật, nói lời đúng đắn lợi ích chúng sanh. Vậy Phụ hoàng và tất cả
Thích chủng nên tin tưởng, thật hành Pháp môn niệm Phật, thì chắc chắn sẽ được
thoát các khổ: sanh, lão, bệnh, tử…
Khi vua Tịnh Phạn, Di mẫu và Da Du Ðà La cùng
tất cả Thích chủng được nghe pháp âm của Phật đều phát tín tâm mạnh mẽ, liền
chứng “Vô sanh pháp nhẫn”.
Thế Tôn mỉm cười thuyết bài kệ:
“Thích chủng có trí tuệ, nghe pháp của Như
Lai phát tâm chuyên niệm Phật, người ấy khi mạng chung, quyết sanh về Cực Lạc,
được thấy Phật A Di Ðà, Quan Âm cùng Thế Chí, chắc chắn thành Bồ Ðề”.
Thích nữ CÁT TƯỜNG
Cung phụng cha mẹ sung sướng một đời chưa gọi là hiếu, làm cho cha mẹ đời
đời an vui mới là chí hiếu.